“Rốt cuộc hai cậu có đi hay không? Không thì xuống để tôi chở người khác.” Tài xế do chờ quá lâu cũng bắt đầu phát bực.
Park JiminĐừng lằng nhằng nữa, mày đi trước đi, đừng lo cho tao
Park SeojunThôi được rồi, về với em yêu của mày đi, tao đi trước
Park Seojun thở dài lắc đầu, sau đó bắt đầu dồn hành lý lên xe.
Sau khi Park Seojun rời đi, khoảng mười lăm phút sau trợ lý riêng của hắn lái xe đến. Từ sân bay đến căn hộ chỗ Min Yoongi đang ở tính sơ sơ cũng gần một tiếng đồng hồ, hắn lên xe đi được một lúc sau đó xe ngừng lại hoàn toàn không di chuyển nữa.
Park Jimin nhíu mày nhìn bên ngoài trời ngày càng nặng hạt, trong lòng có chút bồn chồn không yên, sau đó gấp rút hỏi trợ lý.
Park JiminCậu Lee, sao không đi tiếp?
Thư kýThật ngại quá Park tổng, phía trước vừa xảy ra tai nạn, cho nên phải dừng lại
Trợ lý Lee không nhịn được than thở.
Thư kýThời tiết đã xấu như vậy mà còn lái nhanh, lái ẩu, không tai nạn mới là lạ
Chỗ này muốn qua nhà Min Yoongi phải băng qua một con đường, Park Jimin ngẩng đầu có thể nhìn thấy được chung cư đang sáng đèn nơi cậu đang ở. Nếu đi đường tắt thì mất tầm 15 phút, trong khi đi xe thì phải mất gần 45 phút. Hơn nữa tai nạn trước mặt khiến ùn tắc giao thông, thật chẳng biết khi nào mới tới nơi.
Park JiminThôi, cậu về trước đi, cứ để tôi xuống ở đây
Park Jimin cắn răng đưa ra quyết định cuối cùng.
Thư kýPark tổng, không được đâu!
Thư kýTrời mưa như vậy, đi đường vào ban đêm rất nguy hiểm, hay là tôi vòng xe lại đi đường khác nhé?
Trợ lý Lee cảm thấy Park tổng hôm nay thật thiếu kiên nhẫn, còn đâu dáng vẻ tổng tài trầm ổn như mọi khi, thử hỏi có người bình thường nào lại muốn xuống xe dưới trời mưa gió rét như vậy không?
Park JiminKhông cần đâu, trời cũng tối rồi
Park JiminXin lỗi vì đã làm phiền cậu đến tận đây để đón tôi, cậu trở về với gia đình đi
Nói xong, Park Jimin không chút do dự xách hành lý bước xuống xe. Thân hình cao lớn vận âu phục cùng giày da đắt tiền băng qua dòng xe chạy trên đường. Người trong xe từng người, từng người đều ngoái đầu nhìn một người đàn ông xa lạ chạy như điên trong màn mưa.
Lúc nghe tiếng chuông cửa, Min Yoongi đang nằm trên ghế lười mềm mại đọc sách. Trong lòng thắc mắc không biết ai lại rảnh rỗi còn đến nhấn chuông cửa nhà cậu giờ này, kết quả khi mở cửa liền nhìn thấy Park Jimin toàn thân ướt như chuột lột.
Bộ vest đắt tiền trên người ướt sũng nước mưa, còn có thể nhìn thấy rõ ràng từng giọt nước men theo gấu áo gấu quần chảy xuống.
Min Yoongi vẫn đứng yên ở cửa không phản ứng, một lúc lâu sau cậu mới hỏi.
Min YoongiSao anh lại ướt thành bộ dạng này?
Theo như dự báo, hôm nay trời sẽ mưa to, còn thêm gió rét. Vốn chẳng có ai lại muốn ra ngoài vào thời tiết này, nhưng hắn vẫn đội mưa để tới.
Min Yoongi nhìn chằm chằm người trước mặt, hơi lùi bước về phía sau.
Min YoongiVào nhà trước đi
Cả người Park Jimin ướt sũng, lạnh đến mức không tự chủ siết chặt hai tay thành nắm đấm nhỏ. Nước mưa lạnh lẽo thấm vào da thịt, chút ấm áp nhỏ nhoi trong phòng nhanh chóng cũng bị hơi lạnh này chiếm lấy.
Min Yoongi lấy ra trong tủ nhà tắm một cái khăn lông rồi đưa cho hắn.
Min YoongiLau tóc trước đi, rồi đi tắm
Đây là lần đầu tiên Min Yoongi không hung dữ vs Park Jimin, có lẽ bởi vì dáng vẻ của hắn trông vô cùng khốn khổ.
Lần trước Park Jimin đến nhà cậu có để lại mấy bộ quần áo, Min Yoongi vốn định vứt đi, nhưng không biết tại sao vẫn để lại. Cậu nhét chúng xuống dưới đáy tủ, chất chồng quần áo của mình lên trên.
Park Jimin tắm xong, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều, cũng ấm áp lên không ít. Hắn muốn hỏi cậu quần áo lần trước hắn để còn không, nhưng lại phát hiện quần áo đã được để trên giường chỉ cần cầm lên là mặc được.
Không những thế, hắn còn phát hiện trên quần áo vẫn còn độ ấm chưa tan, giống như vừa được người ấy sấy cho.
Thay quần áo xong, Park Jimin đi ra khỏi phòng, nhìn thấy cậu vẫn đang xem sách, cậu không ngẩng đầu lên mà thản nhiên nói.
Min YoongiThuốc ở trên bàn, mỗi loại một viên, anh uống đi
Park Jimin không nghĩ cậu lại quan tâm hắn đến mức độ này, còn chuẩn bị sẵn thuốc để ở trên bàn. Hắn chưa kịp nói lời cảm ơn, cậu đã nhanh chóng đuổi khách.
Min YoongiĐợi khi nào hết mưa anh về nhà đi
Thấy đối phương không nói không rằng, Min Yoongi không tự giác ngẩng đầu, phát hiện ánh nhìn của hắn vẫn dán lên người mình. Cậu nhíu mày tỏ ý khó chịu, trong giọng nói đã không còn sự ấm áp ban đầu nữa.
Min YoongiNày, tôi nói anh có nghe không vậy?
Ôn nhu của cậu chỉ như nước chảy mây trôi, Park Jimin vừa mới cho rằng cậu có chút quan tâm đến hắn, nhưng hành động tiếp theo của của cậu lại như tát hắn một cái trở về hiện thực tàn nhẫn.
Một cái tát vô hình, nói không đau là nói dối.
Park Jimin đi lên phía trước, hắn ôm lấy cậu từ trên sô pha bế lên, theo phản xạ cậu đành ôm cổ đối phương để khỏi bị ngã.
Min YoongiBỏ tôi xuống! Anh lại điên khùng cái gì vậy??!!
Min Yoongi tức giận hét vào mặt hắn.
Park JiminCòn làm được gì? Đi ngủ thôi
Park Jimin tỉnh bơ đáp trả.
Park Jimin ôm lấy Min Yoongi vùi vào trong chăn, cậu dùng hết sức muốn đẩy người ta ra, nhưng hắn một mực giữ eo cậu lại, căn bản không thể làm gì được.